Image

David Brainerd

Ước gì tôi không lảng vảng trên thiên trình của mình

Vào năm 1742, Đại học Yale đã đuổi học David Brainerd.

Một cuộc thức tỉnh thuộc linh đã bùng cháy ở trong trường vài tháng trước đó. Sự việc phát triển đến mức thu hút rất nhiều sinh viên sốt sắng, căng thẳng leo thang giữa vòng ban giám học đầy hoài nghi tới mức ban giám hiệu cấm sinh viên nói bóng gió về bất kỳ người nào trong ban giám học là “giả hình, xác thịt và chưa cải đạo”.

Trước khi Brainerd bị cáo buộc đã thốt ra mấy lời không hay giống như thế, mặc dù ông đứng đầu lớp về mặt học tập, họ đã đuổi ông khỏi trường. Hơn nữa, để được thụ phong làm mục sư ở Connecticut thì người đó phải tốt nghiệp trường Yale, Havard, hoặc là đại học châu Âu. Giấc mơ (và sự vâng phục!) trở thành mục sư của Brainerd đã bị tiêu tan. Thật là khó, như John Piper giải thích rằng: “Brainerd cảm thấy bị mất sự kêu gọi của cuộc đời mình”.

Đây là một sự thật khó nuốt trôi. Thật là thảm kịch khi xét về cái chết của David Brainerd khi ông chỉ mời 29 tuổi. Nhưng chúng ta sẽ nhìn vào cuộc đời của ông để thừa nhận rằng vẫn có một câu chuyện đáng được kể lại và thuật lại nhiều lần nữa. Một câu chuyện không nói về lý do bị đuổi học, mà nói về công tác của Đức Chúa Trời đã làm qua một người chỉ vỏn vẹn vài năm từ lúc bị đuổi học cho đến khi qua đời.