
Vào tháng 10 năm 1792, Hội Truyền giáo Báp-tít được thành lập ở nhà của Andrew Fuller. Trong vòng 21 năm sau đó, Fuller đã giữ vai trò lãnh đạo tổ chức này, kêu gọi hỗ trợ, xuất bản các bài viết định kỳ, tuyển mộ giáo sĩ và gửi đi những lá thư cho rất nhiều người đang làm việc trên cánh đồng truyền giáo.
Ông đã hoàn thành lời hứa với giáo sĩ vĩ đại là William Carey, một người kiên quyết đến đất nước Ấn Độ xa lạ đã nhìn vào mặt các anh em đồng lao của mình rồi nói rằng: “Tôi sẽ leo xuống, nếu các anh giữ chặt dây thừng”. Andrew Fuller đã giữ chặt sợi dây thừng đó. Trải qua việc mất đi người vợ đầu tiên và tám trong số mười một đứa con của mình, Fuller đã bền đỗ ngay giữa đau khổ và trách nhiệm chồng chất. Ông đã rất mong các dân tộc chưa được vươn đến sẽ nghe thấy Phúc Âm và hiểu đúng (thường bị phớt lờ) nền tảng rõ ràng của giáo lý.
Vì nhiều lý do trên và hơn thế nữa, John Piper đã chia sẻ tiểu sử về Andrew Fuller tại Hội nghị Mục sư vào năm 2007. Mang danh hiệu “người giữ dây thừng” vĩ đại, cuộc đời của Fuller một lần nữa được thuật lại trong quyển sách này để động viên và làm gương sáng cho chúng ta.
Chúng ta phải làm gì để cống hiến cho công tác truyền giáo nếu không được kêu gọi ra đi? Chúng ta phải làm gì cho các dân tộc chưa được vươn đến ở trong thế gian đang bị hư mất này? Chúng ta phải làm gì để hiểu rõ tầm quan trọng của giáo lý trong việc hoàn thành công tác truyền giáo? Hãy đọc Andrew Fuller.