Loài người chúng ta đã che giấu tội lỗi của mình ngay từ ban đầu. Một trong những điều đầu tiên A-đam và Ê-va đã làm sau khi phạm tội bất tuân là trốn tránh Đức Chúa Trời (Sáng thế ký 3:8).
Sự xấu hổ thường xuất hiện ngay sau khi chúng ta phạm tội, nếu chúng ta tự chịu hết mọi thứ, chúng ta sẽ che đậy tội lỗi và giả vờ như chẳng hề có gì xảy ra cả. Nhưng một trong những nơi tồi tệ nhất mà Cơ đốc nhân phải sống đó là ở trong một thành phố mà chúng ta tin rằng mình không thể chia sẻ tội lỗi với người khác. Sự im lặng của chúng ta có thể bảo vệ sỉ diện của bản thân, nhưng cũng khiến chúng ta cảm thấy xấu hổ và giết chết quá trình tăng trưởng của chúng ta.
Trong lúc bị hổ thẹn, Phúc âm trả tự do cho chúng ta để chia sẻ và thừa nhận tội lỗi của mình.
Ân điển khỏa lấp mọi xấu hổ
Đức Chúa Trời phán rằng loài người ở một mình thì không tốt (Sáng thế ký 2:18). Đúng vậy, phân đoạn nầy đề cập trực tiếp đến hôn nhân, nhưng nó cũng phản ánh tấm lòng của Đức Chúa Trời muốn con cái của Ngài chung sống trong một cộng đồng với nhau. Đức Chúa Trời kêu gọi chúng ta xây dựng tình bạn mật thiết với Cơ đốc nhân khác.
Trong cả Kinh thánh, Đức Chúa Trời triệu tập một nhóm người để thờ phượng Ngài, mà đỉnh cao là Hội thánh (Ma-thi-ơ 16:18). Đức Chúa Trời không khuyến khích chúng ta sống biệt lập trong một thời gian dài (ngoại trừ việc kiêng ăn và cầu nguyện trong thời gian ngắn). Tuy nhiên, chúng ta vẫn có khuynh hướng và bị cám dỗ muốn trốn khỏi anh chị em mình để che giấu tội lỗi, hơn là chạy đến với những người mà Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta để khích lệ, khuyên dỗ và yêu thương (Cô-lô-se 3:16).
Một lý do khiến tấm lòng chúng ta muốn chạy trốn là vì chúng ta muốn che giấu sự xấu hổ của mình, giống như A-đam và Ê-va. Nhưng Chúa đã biết họ phạm tội! Ngài không ngạc nhiên về điều nầy. Thay vào đó, Ngài đáp lại bằng lòng thương xót đáng kinh ngạc: Ngài mặc áo cho họ, để khỏa lấp sự xấu hổ của họ và báo trước về thập tự giá của Đấng Christ (Sáng thế ký 3:21).
Ngày nay, chúng ta kinh nghiệm được lòng thương xót tương tự từ Đức Chúa Cha. Không có điều gì giấu kín khỏi Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 4:13). Dù chúng ta có cố gắng che giấu và lờ đi, Chúa biết mọi ý nghĩ và việc làm tội lỗi. Chúng ta chẳng giấu Ngài điều gì được. Nhưng khi chúng ta còn là kẻ có tội, thì Chúa Jêsus đã gánh hết cơn thịnh nộ mà chúng ta đáng phải chịu, còn chúng ta được che chở bằng sự công bình của Đấng Christ. Chúng ta có thể tự do chia sẻ tội lỗi của mình với Chúa và người khác vì chúng ta đã được tha thứ rồi.
Khi chúng ta xưng nhận tội lỗi của mình, chúng ta đang thừa nhận những tội lỗi đã được tha thứ – vì chẳng còn có sự đoán phạt nào cho những kẻ ở trong Đức Chúa Jêsus Christ nữa (Rô-ma 8:1).
Không gì phải sợ
Chúng ta cũng nên nhớ rằng ngoài Đấng Christ ra thì chẳng có người công bình nào cả. Không có ai cả. Không ai vâng lời Đức Chúa Trời một cách hoàn toàn, ngoại trừ Con Ngài. Ai cũng cần đến ân điển của Đức Chúa Trời.
Do đó, nếu tất cả chúng ta đều là kẻ có tội, thì tại sao phải sợ mất đi danh tiếng hoặc vị thế của mình? Nếu chúng ta hiểu rằng tất cả mọi người đều thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, thì chẳng có lý do gì để coi ai đó là cao trọng hơn hoặc là sợ hãi suy nghĩ của người khác. Nếu Chúa Jêsus đã khỏa lấp mọi xấu hổ và tha thứ tội lỗi của chúng ta rồi, thì chúng ta cũng không có mất mát gì phải sợ khi xưng tội.
Chúng ta có sợ mất danh tiếng chăng? Đừng sợ! Hãy để danh tiếng của Chúa Jêsus và niềm vui tự do của sự ăn năn khiến chúng ta xưng nhận tội lỗi của mình.
Chúng ta có sợ bị bạn bè khước từ chăng? Đừng sợ! Chúa Jêsus đã bị khinh thường và chối bỏ vì cớ chúng ta để giờ đây chúng ta được Ngài đón nhận. Nếu ai đó khước từ chúng ta, thì đã có Ngài cảm thông. Nhưng lời chứng của chúng ta có thể khích lệ người khác xưng nhận tội lỗi của họ.
Có lẽ chúng ta đã đánh giá quá cao sự công bình riêng của mình, vì thế mà chúng ta cảm thấy xấu hổ vì tội lỗi. Hãy cầu xin Chúa cất đi sự xấu hổ đó và khiến nó trở thành sự ăn năn thật.
Hãy để tôi thêm một lưu ý quan trọng: chúng ta không nên tùy tiện xưng tội với tất cả mọi người trong mọi hoàn cảnh. Nhiều người trong chúng ta từng có kinh nghiệm tồi tệ khi người khác phản ứng một cách thiếu khôn ngoan trước lời xưng tội của mình. Trước khi chia sẻ những khó khăn của mình với người khác, chúng ta nên cân nhắc xem liệu họ có đáng tin cậy và sẽ đáp lại chúng ta bằng sự khích lệ và sự bảo mật hay không.
Thừa nhận tội lỗi bằng sự dạn dĩ của Phúc âm
Nếu chúng ta đang tranh chiến với tội lỗi, thói nghiện hoặc điều gì khác, tôi cầu xin Chúa sẽ cho chúng ta sự can đảm để thừa nhận những điều nầy. Hãy cố lên! Phúc âm trả tự do cho chúng ta để sống trong ánh sáng của lời xưng tội và sự ăn năn. Chúa đã khỏa lấp tội lỗi của chúng ta. Nếu chúng ta xưng tội mình, thì Ngài là thành tín công bình để tha tội cho chúng ta, và làm cho chúng ta sạch mọi điều gian ác (1 Giăng 1:9).
Xưng tội là một bước tiến tuyệt vời để hướng đến sự tự do mà chúng ta hằng mong ước. Hãy xưng nhận tội lỗi với một người bạn hoặc một mục sư đáng tin cậy. Cũng hãy cầu xin Đức Chúa Trời ban ân điển mà Ngài đã dự bị sẵn cho chúng ta. Hãy biết rằng chúng ta được tha thứ và sự xấu hổ của chúng ta đã hoàn toàn được khỏa lấp.